Ra Riêng!!!

Binh An Village 7

Má nói đầu trên xóm dưới hay hỏi tao sao bây ở nhà Thờ, ở chung bà già chồng, chị em bạn dâu, bầy con lủ khủ mà ngộ, không nghe chị em cự lộn.

“Rồi Má nói sao???” – nhỏ đến giờ tui khoái hỏi và nghe mấy câu kiểu vầy
“Tao nói tụi tui có cự lộn thím cũng đâu có nghe.”- những câu trả lời muôn đời không quên của Má tui á.
Thiệt ra, Bác trai đi cách mạng, nhà chỉ có bác gái và chị Ba nên Nội biểu ở chung. Mà thiệt tình là cả nhà hồi đó lo mà chung tay mần ruộng rẫy nuôi con, bà Nội quyền tối cao nên răm rắp mà mần ăn, vun vén cửa nhà.

Vậy mà khi Má cưới vợ cho ông anh, Má biểu ra riêng!

Bà cô bà thím lại hỏi

“Sao mầy cho nó ra riêng sớm vậy?”

Má cũng chỉ cười rồi nói

“Chim trên cành muốn ấp trứng cũng cần có Tổ ấm riêng, huống chi tụi nó ”

Vậy là từ đó, mỗi lần nghe tới từ “RA RIÊNG”, bao nhiêu cảm giác nhớ thương lại ùa về. Nhớ vì để con được Ra riêng, Ba Má phải lựa từng thân cây làm cột, tỉ mẫn canh người ta cưa từng tấm ván, cả nhà xúm vô chầm lá sao cho khít, cho chặt, cho kín gió. Chưa ngơi việc là nhức cái đầu đi tới đi lui suy xét thiệt hơn cái ngày dựng nhà cho thiệt ngon, thiệt tốt…. Vậy đấy, ngôi nhà được dựng lên bằng hết tình yêu thương của bậc sinh thành. Dẫu hơn ai hết, Ba Má biết rằng dựng xong, tụi nó ra riêng, ấy mà mình thêm một vách chia cắt. Nào có được gần gũi cận kề như cái hồi tụi nó nhỏ. Chuyện cũng như rứt ruột, cắt nhau cho tụi nó sướng khổ tự mình.

Binh An Village 5

“Ra Riêng” của Bình An là một căn nhà của tất cả cái NHỚ gom dô. NHỚ ơn tình yêu, công sức và chủ nhân của những vật dụng, cây cột, miếng ván….. làm nên 1 căn “Ra Riêng” sang hơn nhà Nội.

NHỚ vì nhìn thấy căn nhà này, trong đầu tui lại chạy về hàng ngàn mảnh ký ức. Có bóng dáng Má trộn cám với cặn cơm cho bầy heo kêu đói dưới ánh đèn dầu khi tụi nhỏ xoay trong mâm cơm không đủ chỗ ngồi, đứa lớn vừa đứng vừa ăn. Có cái ụ rơm thơm nứt mũi. Có những ngày cấy lúa bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để đôi lần ngước lên chờ Má mang cơm nếp trộn dừa với dưa mắm, ngồi bờ ganh ăn no cành hông . Có tảng khói đốt đồng cuồn cuộn giữa hoàng hôn, lấy con cá lóc quéo da đen kịt vậy mà ăn vào vị ngọt tứa ra đầy miệng.

Binh An Village 3

NHỚ vì lần đó, bởi ký ức này mà tui quyết định rời Sài Gòn sau hơn 20 năm lăn lộn xa quê. Để trở về!

Để một lần nữa làm ụ rơm cho mình. Làm căn nhà cho “tiện” Ra riêng lần nữa.

Và hơn hết, làm nơi ôm ấp những ai đang mỏi mệt, muốn “Ra riêng” mấy ngày cho bớt chênh vênh, để làm một “mình”khác.

Binh An Village 4

Bạn biết không, dìa NHÀ, tui sẽ lại kể cho bạn nghe những câu chuyện hồi đó. Món cá lóc nướng trui mà ngày đó chỉ có Ba tui đóng vay chính mới ra con cá vừa chín tới, bình rượu ngọt tui ngâm đậm đà cần người rót. Phiền muộn gì, bạn trút vào đây!